Bài viết vào 3.4.2022 không sửa đổi khi đăng lại. Bài này được viết trong thời điểm xuất hiện sự kiện tự sát của một học sinh lớp tại Hà Nội sau mâu thuẫn với gia đình.
Cậu cả nhà ông Trần trong A Sun tự tử sau khi sắp xếp gọn gàng đồ đạc trong phòng mình. Người phát hiện không phải là bố cậu, mà là hàng xóm. Dù có hai người con trai, nhưng ông Trần luôn coi cậu cả là người con trai duy nhất. Chỉ là một giáo viên dạy lái xe, ông Trần tự hiểu mình không đủ thông minh, không nói câu nào động viên con trai được. Ông chỉ có một cách là năm nào cũng tặng con một quyển sổ của trường dạy lái ông làm. Quyển sổ mang dòng chữ "Nắm bắt phương hướng, làm chủ vận mệnh".
Manh mối cho nguyên nhân tự sát được kể lại qua lời của cô bạn cùng lớp, nhưng nó không dẫn đến kết luận nào xác đáng. Có một chút mơ hồ về áp lực từ người cha, cũng có thể là trầm uất của riêng cậu, nhưng kết luận không được đưa ra. Giống như sau những vụ tự sát ngoài đời thật, những người biết chuyện có thể phỏng đoán ra những lý do khác nhau, nhưng cuối cùng thì lý do thực sự đã đi theo người chết. Chỉ có nỗi đau là thứ đồng nhất. Ông Trần dường như coi lỗi đó là của mình, và dần làm quen với việc ông chỉ có một người con trai, nhưng là cậu thứ hai.
Chung Mạnh Hoành không xoáy sâu vào nỗi đau, ông để hai bố con gặp lại nhau trong giấc mơ. Đó là kiểu xử lý mang tính Á Đông truyền thống, khi mà ranh giới âm dương được xóa nhòa bằng một cuộc báo mộng. Cậu con trai chỉ nói con về gặp bố, không một lời oán trách, rồi cũng vẫn nhẹ nhàng như vậy, cậu nói mình sẽ phải rẽ hướng khác và không đi tiếp với bố được. Cái đau đớn ở đây là dù ông Trần đã thành một người cha tốt hơn, họ chỉ còn có thể gặp nhau trong mơ. Đó là một sai lầm không thể sửa chữa.
Lựa chọn cho hai bố con đoàn tụ, cấu trúc nó như một buổi tối thường ngày, khi cậu con trai tưởng như đang sống ở một căn nhà gần bố mẹ, tình cờ gặp lại bố và hai người đi dạo trong một con ngõ, rồi cuối cùng cậu phải rẽ đi hướng khác, thay vì để ông Trần nhớ rằng con trai mình đã chết, là một sự xoa dịu với những người còn sống. Đó là điểm nhân bản cho những người trong cuộc: để họ sống tiếp, chấp nhận nỗi đau và tha thứ cho nhau, dù có những sai lầm không thể chuộc và trả giá bằng cả cuộc đời còn lại.