Xí Nghiệp Điện Ảnh Thăng Long

Xí Nghiệp Điện Ảnh Thăng Long

Những con gà cúng

"Tại sao chúng ta lại ở đây?" - nhật ký kịch bản, 01

Xí Nghiệp Điện Ảnh Thăng Long's avatar
Xí Nghiệp Điện Ảnh Thăng Long
Sep 24, 2025
∙ Paid
2
Share

23 tết, tôi chở mẹ đi sang nhà bác lấy gà.

Bác tôi buộc chân con gà trống rồi nhét nó vào túi xi măng.

Khi tôi về đến nhà, mẹ bảo, tháo túi ra rồi xách nó lên gác, cho vào rọ.

Tôi mở túi, không dám thò tay vào. Tôi sợ nó mổ vào tay. Tôi biết không đau, nhưng nó là một cảm giác mình chưa trải qua bao giờ.

Thấy túi mở, con gà trống nhảy bật ra, đứng thẳng dù chân nó vẫn còn bị buộc vào nhau. Nó nhìn thẳng vào tôi.

Rồi nó quay đi, nhìn vào trong nhà, nơi tiếng mẹ tôi vọng ra: “cầm hai chân nó lên là được”.

Tôi không cầm nổi. Lúc ấy tôi thấy mình đúng là thằng thư sinh trói gà không chặt.

Mẹ tôi bước ra cửa, xách hai chân con gà lên và đưa tôi mang lên gác. Ở trong chuồng, nó vẫn nhìn tôi, với cái đuôi cong lên và bộ lông mượt lấp lánh.

Cậu cả nhà tôi là người làm thịt nó để cúng ông Táo.

Khi tôi còn ở với ông bà, căn nhà cũ chưa phá, cây hồng xiêm chưa chặt, tôi hay cho đàn gà của ông bà ăn.

Cậu hai hay rủ bạn đến nhà chơi. Tôi sẽ khóc khi cậu cắt tiết gà để mời bạn bè. Cậu tôi xách con gà còn đang tong tỏng máu, nhìn tôi cười bảo “không sao đâu mà, không sao đâu”.

Đã hơn 20 năm kể từ những ngày đó.

23 tết năm nay, tôi lên phòng thờ. Mọi năm, tôi sẽ nhìn thấy ông ngoại ngồi đó, khóc cho người em trai ruột là liệt sĩ. Năm ngoái ông tôi đã mất rồi.

Tôi đứng khấn trước bàn thờ cụ và hai ông. Trên mâm là con gà luộc.

Tôi cũng khấn cho con gà. Những con gà thật vĩ đại làm sao.

Keep reading with a 7-day free trial

Subscribe to Xí Nghiệp Điện Ảnh Thăng Long to keep reading this post and get 7 days of free access to the full post archives.

Already a paid subscriber? Sign in
© 2025 Xí Nghiệp Điện Ảnh Thăng Long
Privacy ∙ Terms ∙ Collection notice
Start writingGet the app
Substack is the home for great culture