Bài viết vào 20.4.2022, không sửa đổi khi đăng lại.
Những cuộc nghỉ cuối tuần của con người đô thị thường mang tính trốn tránh hiện thực (escapism): họ chọn lựa một địa điểm yên tĩnh, (thường là) xa khỏi không gian đô thị, tạm gạt bỏ công việc và những vấn đề mưu sinh thường nhật, tập trung vào những hoạt động thể chất mang tính giải trí vầ đồng thời quay trở lại những nhu cầu căn bản của một con người: thức ăn, vệ sinh, sex, nghỉ ngơi.
Nếu như những cuộc nghỉ cuối tuần của giới thượng lưu và trung lưu sẽ nảy sinh ở những resort hay khu nghỉ dưỡng ngoại thành, thì cuộc nghỉ cuối tuần của 5 con người làm công việc chân tay xuất hiện trong một không gian sống cô lập giữa thành phố Sài Gòn, nơi họ cũng giải quyết những nhu cầu căn bản của mình. Nhóm 5 người cũng làm những việc y hệt khi cuộc nghỉ ngơi của một nhóm bạn trẻ, hay của những gia đình trung niên: họ chọn một ngôi nhà, họ mang đồ ăn đến, chế biến và ăn cùng nhau, tắm, mát xa, hát karaok, sex, cười đùa, đạp xe loanh quanh. Người giàu có chó cảnh, họ có lợn cảnh.
Sự sống giản lược chỉ còn là nỗ lực sinh tồn và thể hiện bản năng: bữa cơm nấu cùng nhau, tắm giặt và đi cầu cùng lúc không ngại ngùng, làm tình trên sàn nhà, và quan trọng nhất là khỏa thân. Hành vi khỏa thân là một điều quan trọng không thể lược bỏ. Nó cho thấy sự không ngại ngùng, sự thân mật của nhóm người này với nhau, đồng thời gợi ra một không gian sống nơi người ta trở về với bản năng và những nhu cầu cơ bản của mình. Như một nhóm thổ dân nguyên thủy, và chỉ vậy thôi, gạt bỏ hết những giai tầng xã hội, tôn giáo, tiền bạc, địa vị. Có một chút dấu vết của chủ nghĩa Marx và sự phê phán tư bản ở đây với câu thoại: tôi chưa bao giờ được nhìn thấy những quả khí cầu mình may bay lên.
Anh da đen Bassley đóng vai trò quan trọng trong cuộc nghỉ cuối tuần của bốn người phụ nữ: anh trở thành người chăm sóc, người tình, người phục vụ. Đáp lại Bassley, họ cho anh ta cảm giác của một gia đình, vả một căn nhà mới, cảm giác mà anh còn thiếu ở quê nhà, khi cả nhà chuyển đến nhà mới nhưng không có người cha. Khi cuộc nghỉ cuối tuần kết thúc và họ trở lại đúng vị trí của mình trong xã hội, sự kết nối vẫn tiếp diễn, khi Bassley tiếp tục đóng vai trò người hỗ trợ tinh thần và (dường như) tìm kiếm lại được cho những người phụ nữ này những điều đã mất, như cảnh đứa con trai đã biến mất và vỗ về cho người phụ nữ cuối cùng chưa đi khỏi căn nhà.
Lê Bảo dường như dùng Vị để chứng minh sự tương đồng của con người. Dù xa cách và hư cấu về mặt hình thức, vì đặt trong những bối cảnh nhà bê tông với tường đen xám, với những con người khỏa thân nằm/ngồi trong nhà như tượng, và những không gian bên ngoài nhà có ánh sáng mặt trời xuất hiện khoảng vài phút nhỏ nhoi, trông không có dính dáng gì đến Sài Gòn ngoại trừ dòng sông đen ngòm và câu thoại xác nhận của Bassley, Vị không xa vời về mặt bản chất. Nó là một cuộc tìm kiếm của từng cá nhân những điều rất cơ bản nhất cho con người họ, thể xác lẫn tinh thần. Con người, vẫn luôn tìm kiếm những thứ ấy, bất kể tuổi tác giai cấp chủng tộc giới tính. Chỉ tiếc là là đôi khi, trong mắt những thị dân trung lưu chúng ta - nhóm người chủ yếu chú ý đến bộ phim này - thì cuộc sống của những con người ấy lại xa vời và không được đẹp mắt cho lắm.