Bước vào thế giới của Phạm Thiên Ân là bước vào một nơi mà các sự kiện thường nhật không còn là chính nó nữa, nó trở thành những khoảnh khắc cho sự hé lộ thần thánh, những khoảnh khắc mà đấng tối cao hiện diện.
Cảnh đầu tiên của Bên trong vỏ kén vàng gần như là bê nguyên từ Hãy tỉnh thức và sẵn sàng. Nhưng sau một tràng nói chuyện dài, máy quay lia ra hiện trường một vụ tai nạn, mà sau đó, theo lời kể của bạn Thiện, đứa trẻ con đứng dậy tỉnh bơ không xước xát trong khi mẹ nó đã chết. Tất nhiên, họ không phải cháu và chị dâu của Thiện, nhưng cái không khí liên quan đến sự may mắn mà thường được nghĩ là một sự can thiệp của một thế lực siêu nhiên đã được xác lập, để rồi nó tiếp tục dấy lên trong khoảnh khắc Thiện nhận cuộc gọi đổ về sau.
Phim của Phạm Thiên Ân gắn chặt với thực tại, nhưng thực tại không phải mối quan tâm. Các âm thanh nền của người nói chuyện, của đường phố, của tiếng tưởng như nhạc phim trên nền cảnh núi non mà hóa ra là nhạc từ trong chiếc xe ở áo tang, và những cú máy dài không cắt giữ nhịp độ của chúng ở thời gian thực mà không bị đẩy nhanh hay kịch tính thêm bằng những cú cắt để bỏ qua sự tiếp diễn của thời gian mà đến với đến một kết luận thông tin, giúp gắn người xem với hiện thực, một hiện thực đang tiếp diễn dần dần hé mở. Khi những cú máy và diễn xuất đã tập đi tập lại đến mức thành thục nhưng (nhiều khả năng) vẫn chừa chỗ cho những khoảnh khắc bất ngờ và ứng biến, thì cũng là lúc kỹ thuật, sự sắp đặt, sự may mắn và những chuyển động của đời sống ngoài phim hòa lẫn vào nhau để tạo nên một kiểu hiện thực được tinh gọn mà cũng được lấp đầy, còn bóng dáng một người đạo diễn dần biến mất dần khi bộ phim chuyển động cùng thực tại, và xuất hiện ở những khoảnh khắc đưa ra sự nhấn mạnh, ví dụ như khi Thiện nói về cuộc gọi của gia đình thông báo người chị mất là "Thượng đế gọi" ở trong quán mát xa. Nó là một khoảnh khắc trùng hợp mà nếu trong đời sống thật, ta có thể coi đó là khoảnh khắc thần bí. Nếu nhớ rằng có tồn tại một người đạo diễn, thì cũng sẽ nhớ rằng đó là một chi tiết có sự sắp đặt. Đặt trên nền thời gian tiếp diễn sao cho giống với cảm giác về đời sống thực nhất có thể, đạo diễn xếp đặt những xử lý lộ diện như vậy, giống như một điểm trồi nhẹ trên một đường thẳng. Những khoảnh khắc ấy tất nhiên sẽ không có ý nghĩa, thậm chí dễ dàng ẩn ngược lại vào dòng chảy thời gian, nếu ta bỏ đi ngữ cảnh (context) của một niềm tin vào thiên chúa: phúc cho ai không thấy mà tin. Khi Thiện nói Thượng đế gọi trong ngữ cảnh ấy, có lẽ là với những người có niềm tin thì thượng đế đang gọi anh thật. Trong một ngữ cảnh tâm linh bản địa hơn thì chúng ta sẽ gọi nó là mượn miệng.
Con chim bé nhỏ mà Thiện nuôi dưỡng là mong muốn sự sống khi đứng trước cái chết, là hiện thân của bóng dáng người chị, là cơ hội dành cho Thiện để tiết lộ với đứa cháu về cái chết, hay là một sự song hành tồn tại và chết chôn của con người - loài vật (bằng một mối dựng tiếp từ cảnh đưa tang người sang cảnh chôn cất loài vật)?
Cảnh của đàn ông cựu binh và quá khứ sống sót ngoài việc mang một không khí thần bí về sứ mệnh mà họ tin rằng họ được trao, thì còn là sự gợi nhắc đến bức hoạ tôn giáo của Caravaggio về cảnh thánh Thomas xem vết thương giáo đâm trên người chúa Jesus, bởi không tin vào sự hồi sinh, và lời nhắc của Jesus với Thomas: Con nhìn thấy ta, và giờ con tin. Phúc cho ai không thấy mà tin.
Và những con cá trong thùng khi Trung và Thiện đi câu, chúng không thể thoát khỏi cái thùng, nó vang vọng với sự luẩn quẩn mà hai người nhắc tới: tất cả xảy ra đã được chúa an bài.
Bên trong vỏ kén vàng là một con nhộng, một con bướm, hay một thứ gì đó chưa thể gọi tên ở giữa? Cái tên phim đồng nhất với cách triển khai phim, và cũng tương đồng với cách xử lý của hai phim ngắn trước đó: Câm lặng (The mute) và Hãy tỉnh thức và sẵn sàng (Stay awake, be ready). Phim của Phạm Thiên Ân đưa ra một lớp vỏ hiện thực bên ngoài, còn cái bên trong gần như vô hình. Trong The mute, một cô gái câm đồng tính sinh trưởng trong một gia đình công giáo đi tìm người bạn gái của mình trước đêm thành hôn, chỉ để nhận một lời từ chối, và hôn lễ vẫn diễn ra, trước tượng Jesus. Không có một sự thỏa hiệp nào cả. Có lẽ tất cả điều xảy ra với cô đã được thiên chúa an bài. Trong Hãy tỉnh thức và sẵn sàng, các khoảnh khắc có điều gì đó xảy ra đều ở ngoài hình, và có lẽ ở những nơi ấy đã có thiên chúa hiện diện mà ta không thể nhìn thấy.
Phần sau của phim là khi Thiện đi tìm anh trai mình, là đi tìm xem thiên chúa có thực tồn tại và liệu có an bài cho anh điều gì. Trung đã tin tưởng, Thảo đã tin tưởng, chỉ còn lại Thiện và một sự mông lung. Giấc mơ chồng lấn lên con đường đi tìm Tâm. Các giấc mơ của Thiện được thể hiện rõ là giấc mơ: ta không biết khi nào giấc mơ bắt đầu, nhưng ta biết khi nào nó kết thúc, và lúc ấy thì ta mới biết là vừa mơ. Giấc mơ về người vợ mới của anh trai và sự rời đi của cô sau khi trao đứa con nhỏ vào tay Thiện là một sự vang vọng của cái đời sống trước đó hay là một lời tiết lộ của đấng tối cao? Khoảnh khắc cái cây nở hoa giữa đêm không đưa ra thông tin, nhưng giống như sự hé lộ.
Và tất cả hành trình ấy cho đến cái kết của Thiện, có lẽ cũng là ý chúa chăng? Nếu nó là ý chúa thật, thì sao? Có chuyện gì với điều ấy? Hay chẳng có gì khác ngoài một niềm tin hết lòng “phúc cho ai không thấy mà tin?" hoặc chẳng tin bất kỳ một thứ gì cả, tất cả chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi? Bên trong vỏ kén vàng không đưa ra câu trả lời cho sự tiếp diễn của lòng tin, nó chỉ là những khoảnh khắc mà đạo diễn hé mở để ai tin sẽ tiếp tục tin. Còn với những ai không tin như Thiện, thì dù đã thấy những khoảnh khắc như thế, mọi thứ vẫn thật mông lung.